古诗词文学网手机版

青杏儿·秋

朝代:魏晋

作者:朱栴

原文:

午枕梦初残,高楼上,独凭阑干。清商应律金风至,砧声断续,笳音幽怨,雁阵惊寒。
景物不堪看,凝眸处愁有千般。秋光谈薄人情似,迢迢野水,茫茫衰草,隐隐青山。
提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
wǔ zhěn mèng chū cán ,gāo lóu shàng ,dú píng lán gàn 。qīng shāng yīng lǜ jīn fēng zhì ,zhēn shēng duàn xù ,jiā yīn yōu yuàn ,yàn zhèn jīng hán 。
jǐng wù bú kān kàn ,níng móu chù chóu yǒu qiān bān 。qiū guāng tán báo rén qíng sì ,tiáo tiáo yě shuǐ ,máng máng shuāi cǎo ,yǐn yǐn qīng shān 。

相关翻译

青杏儿·秋注释

①这首词选自《宣德宁夏志》。青杏儿,词牌名。②独凭阑干: ...

相关赏析

Copyright © 2021 古诗词文学网 All Rights Reserved.